Khi các cụ mê chat

Từ khi biết sử dụng máy vi tính, ngày nào ông Huy cũng lên mạng. Chao ôi đủ mọi thứ, cái gì cũng có, hèn chi bọn nhỏ mê. Lúc đầu chỉ là đọc báo, sau ông biết vào Google để tìm kiếm thông tin, rồi viết blog, chat…

Tìm thấy niềm vui
Đang dùng bữa cơm chiều với các con cháu, chiếc điện thoại di động trong túi ông Huy kêu lên 3 tiếng bíp, bíp, bíp. Ông nhẹ nhàng lấy ra khỏi túi áo rồi đeo kính vào đọc. Gấp máy lại, ngẩng mặt về phía con cháu, ông tặc lưỡi: “Thôi chút nữa ông ăn tiếp, ông phải lên máy chat với bà Lan một chút”. Nghe vậy, con trai ông mặc dù đã là một doanh nhân thành đạt, tròn mắt ngạc nhiên. Chưa kịp cất tiếng hỏi, bọn trẻ đã tranh nhau giải thích: Ông nội bây giờ mê chat lắm ba ơi!
Chỉ cách nay một tháng, ông Huy thường không chịu nổi đứa cháu nội đã học lớp 7 rồi mà suốt ngày chỉ mê máy vi tính. Ông bảo: Chẳng hiểu cái máy có gì mà cứ đi học về là thằng bé dính chặt vào nó. Để kiểm soát cháu, ông đề nghị cháu chỉ ông vài đường cơ bản. Lúc đầu nó hăm hở chỉ, nhưng sau thấy ông không nhớ cứ hỏi lại hoài, nó cáu không chỉ nữa, thế là ông quyết định tự đi tìm lớp học.
Đến với lớp học ở Trung tâm Tư vấn ứng dụng kinh tế thuộc Viện Kinh tế TPHCM, ông Huy mới thấy các bạn đồng môn đều có hoàn cảnh giống nhau: Tuổi cao, mọi vinh quang đã lùi dần phía sau, lẻ bóng và cô đơn luôn ngự trị.
Mười năm trước, khi còn là thủ trưởng một cơ quan, tất cả mệnh lệnh ông đưa ra đều được nhân viên răm rắp làm theo, ông không cần phải biết sử dụng máy vi tính làm gì cho mệt. Chiếc máy vi tính vì thế cũng chẳng được ông quan tâm đến. Nhưng nay, được hướng dẫn viên nhiệt tình chỉ dẫn, khích lệ: “Không ngại gì cả, cái gì không biết các bác cứ hỏi”, cứ như thế chỉ sau 2 buổi học, ông và các bạn già đã làm quen và thành thục với các thao tác trên máy vi tính.
Từ khi biết sử dụng máy vi tính, ngày nào ông cũng lên mạng, chao ôi đủ mọi thứ, cái gì cũng có, hèn chi bọn nhỏ không mê sao được. Lúc đầu chỉ là đọc báo, sau ông biết vào Google để tìm kiếm thông tin, rồi viết blog, chat. Nhờ vậy, ông có bao nhiêu bạn bè, mọi vui buồn trước đây chẳng biết tỏ cùng ai thì nay đã có người chia sẻ.
Bà Lan mà ông đang ngồi chat là người quen cũ, tình cờ gặp lại khi đi tập thể dục ở công viên. Chồng chết đã lâu, mặc dù con cháu khá giả nhưng bà chẳng thể nào tìm được tiếng nói chung. Chỉ đến khi gặp ông, được ông rủ đi học vi tính, bà mới thấy cuộc sống đáng yêu biết nhường nào.
Mỗi khi có việc là bà hẹn ông chat. Chat xong, bà bảo ông mở email: “Xem đi, tôi đã gửi cho ông bài thuốc giúp giảm mỡ trong máu hay lắm!”. Có khi bắt gặp một câu thơ hay, một bản nhạc xưa... cũng đủ để ông bà say sưa chat suốt vài giờ.
Sưởi ấm ngày hiu quạnh
Để tìm hiểu về mô hình lớp dạy vi tính cho người cao tuổi, chúng tôi đã tham dự một buổi học của lớp nâng cao do Trung tâm Tư vấn ứng dụng kinh tế tổ chức.
Hai dãy dài máy vi tính, lách tách những tiếng gõ. Những mái đầu bạc phơ đang say sưa theo dõi trên màn hình, hai tay làm theo lời chỉ dẫn của hướng dẫn viên trẻ tuổi. Trân trọng học viên, các hướng dẫn viên luôn ân cần chỉ bảo, ghé vào từng màn hình hướng dẫn cho các cụ. Các học viên tuy tiếp thu hơi chậm nhưng rất ham học hỏi, điều này làm cho các hướng dẫn viên vui lây.
Về nhà, có cụ yêu cầu con cháu mua riêng cho mình một chiếc máy vi tính xách tay, tự tạo địa chỉ email với những tên nghe cũng rất ấn tượng: hoancongtu@, hoabanglang@ ngayxuaconmai@, benbotraitim@... Chia sẻ qua email, viết blog, vào mạng, chat... đã rút ngắn khoảng cách với thế giới xung quanh, cũng từ đó biết bao cảnh đời hiu quạnh được sưởi ấm.
“Ngày nào cũng vậy, sau khi đi tập thể dục về, ăn sáng xong là mẹ tôi ngồi vào máy đọc email, viết blog. Khi vào blog của bà, tôi mới biết bà có nhiều bạn bè, cuộc sống của bà ra sao, mọi vui buồn đều được các bạn của bà chia sẻ, khuyên nhủ. Là con, tôi tự thấy mình vì quá vô tình đã có lỗi với mẹ biết chừng nào”- chị Tuyến, một giám đốc trẻ, tâm sự.
Theo Ngọc Mai
Người Lao Động