»

Viết trong ngày bão

Thứ tư - 13/04/2016 20:31
(ĐHVH) - Trong tâm tưởng nông cạn này, tháng bảy này, bão hãy còn xa lắm. Vậy mà đúng Vu Lan, bão về, vần vũ trên mái nhà miền Trung khó nhọc. Ngồi trong góc phòng đơn nhỏ, cách tâm bão hàng trăm cây số, vẫn như nghe quanh mình tiếng gầm réo của gió lốc hoang vu. Thành phố của tôi, làng mạc của tôi, cả căn nhà gỗ nhỏ của cha mẹ tôi, ở miền nhung nhớ ấy đang oằn mình trong mưa gió bão bùng. Ngôi nhà lốc tràn vào, mang theo bao nhiêu cát bụi, bao nhiêu xót xa. Giọng mẹ qua điện thoại buồn hơn tiếng dương cầm tôi vẫn đàn hằng đêm.
Nhớ những mùa bão cũ, khi tôi hãy còn bé xíu. Tôi khờ lắm, cuộn mình trong chăn ấm, xuýt xoa mong bão về ngập trời để được nằm mãi trong lòng mẹ, dưới ngọn đèn dầu, nghe Người kể những câu chuyện ngày xưa mà đâu biết rằng bão tố đang kéo về ngập lòng mẹ. Theo bão về là cả một trời lo âu, một trời khốn khó. Thấy như trước mắt mình những mùa bão cũ, cây bưởi thơm quả rụng lộp bộp trắng đêm, cả khu vườn phờ phạc xô nghiêng, nỗi lo lắng trung thu biết lấy gì trông trăng phá cỗ. Cả một biển lúa vàng đang chờ tay người gặt hái đổ rạp xuống, ướt mướt nỗi buồn. Những ngôi nhà nước tràn, tốc mái, những con dốc nhớ sạt lở thương đau, những trường học buồn vắng nao lòng, những thành phố trắng đêm mất ngủ, những con người đi mãi không về…
Sau bão, suốt mùa thu còn lại, mẹ lặng lẽ trong vườn, lặng lẽ nhặt nhạnh, trồng cấy, lặng lẽ quét tước nỗi buồn, lặng lẽ đón đợi những cơn bão mới, lặng lẽ ngồi trông nước nhĩ xói mòn tâm tư. Bão tan, lại có những người không nhà lang thang ngoài sương gió, bão tan có những em nhỏ mồ côi không chốn đi về, bão tan, có thêm những người ngồi bạc mắt trông trời, bão tan những người già thôi không còn nghe đài, bão tan, trẻ con đi về phía biển vớt củi dều, bão tan, trên bờ biển có thêm những ánh lửa hi vọng cho những đoàn thuyền mãi không trở về, bão tan…
Giờ chỉ còn mình mẹ trong ngôi nhà ấy, chỉ còn mình mẹ bé nhỏ, ngoài kia những cột lốc chống trời, tiếng gió hoang hoải đêm thâu, chỉ còn mình mẹ với món lạc rang muối mặn môi, chỉ còn mình mẹ với góc nhà ủ dột leng keng thau chậu. Còn tôi ở chốn này, sự ấm áp đến ngột ngạt làm đau cả tâm hồn. Vu Lan, ai đó nhắc tôi lên chùa để được cài bông lên áo, ai đó đâu biết rằng miền yêu dấu của tôi đang buồn đau, mất mát, và mẹ tôi, biết chừng, đang dãi dầm trong mưa gió, giá lạnh.
Lần đầu tiên, sau ngần ấy mùa bão, mới thấm thía hơn vì sao tóc mẹ pha sương, vì sao mắt mẹ buồn…
 
Bài: Võ Thị Hà
Sinh viên Khoa STLLPBVH K10
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

Tin Bộ GD-DT

Lễ trao thưởng cho các học viên xuất sắc GYBM khóa 5 giai đoạn sơ cấp
(ĐHVHHN) – Sau 3 tháng học tập, 97 học viên GYMB khóa 5 đã vượt qua giai đoạn sơ cấp, với những thành công bước đầu. Chiều ngày 11/12/2015, Trường Đại học Văn...

Thống kê truy cập

Đang truy cậpĐang truy cập : 3

Máy chủ tìm kiếm : 1

Khách viếng thăm : 2


Hôm nayHôm nay : 14869

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 184078

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 7574490

Tin tổng hợp Xem tất cá các tin tổng hợp
Đăng lúc: 24-05-2016 09:51:02 PM
Đăng lúc: 24-05-2016 09:50:42 PM
Đăng lúc: 24-05-2016 09:50:25 PM
Đăng lúc: 24-05-2016 09:50:04 PM
Đăng lúc: 24-05-2016 09:49:46 PM
Đăng lúc: 24-05-2016 09:49:26 PM
Đăng lúc: 24-05-2016 09:49:05 PM
Đăng lúc: 24-05-2016 09:48:45 PM
Thông tin bản quyền
    + TRƯỜNG THPT VÕ TRƯỜNG TOẢN
    + Đ/C: Cẩm Mỹ , Đồng Nai